CON MÈO ỦN ỈN

Con Mèo Ủn Ỉn

 

Nhiều năm trước đây có một bà cụ người Ý gốc Sicily, ở trong căn nhà nhỏ bằng gỗ đối diện với nhà chúng tôi. Bà cụ chỉ nói tiếng Ý, hàng xóm sợ và kiêng nể bà, cũng như kiêng nể luôn đống lá chất đầy trong rãnh để đốt của bà cụ; hễ ai động tới là bà xổ một tràng giận dữ, quơ cây chổi vụt cái rầm. Khi bà cụ qua đời, hàng xóm thấy một chú mèo già rầu rĩ khôn tả, kêu meo meo thảm thiết giữa đường.

Làm gì cũng không khiến nó nguôi, và tệ hơn nữa con mèo chỉ hiểu tiếng Ý nếu hét to và hét hoài vào tai nó. Gia đình chúng tôi đem nó về nuôi, gọi mèo là Fedor, nó không vui lắm nhưng có trời biết, chúng tôi đã cố gắng thể nào. Hàng xóm xa gần được mời tới để nói tiếng Ý cho nó nghe, chúng tôi cho mèo ăn món ăn khoái khẩu, để nó ngủ trong nhà như thói quen của nó khi còn ở với bà cụ.

Bệnh sưng khớp xương khiến nó kêu meo meo cả ngày, và sẽ kêu miết cho tới khi bạn làm chuyện nó muốn. Nó tham ăn tới nỗi chúng tôi gọi nó là con Ủn Ỉn (Porky). Một tháng sau theo lời khuyên của thú y sĩ, chúng tôi cho nó về cõi trời gặp bà cụ.

Nhưng vậy chưa hết chuyện. Vài tháng sau ông hàng xóm già người Ý kêu chúng tôi qua cười nói. Xem này, ông bảo, có đám mèo con mới đẻ, và trong đám có một con mèo trắng đen giống hệt con Ủn Ỉn, đang nhìn chúng tôi háo hức. Nó càng lớn thì càng giống con Ủn Ỉn. Cũng y bộ lông đó, và cũng tìm được một bà chủ già người Ý nói chuyện không ngừng với nó, để nó ở trong nhà.

Ăn uống thì nó cũng vòi được bà cụ cho ăn bất kể ngày giờ. Bà giận dữ nói với tôi, Tôi gọi con mèo là con Hợi, nó ăn hết biết, bỏ ra bao nhiêu nui nó cũng vét sạch trơn. Bà gọi nó là con Ủn Ỉn đi, tôi nói.

Trong khi hai chúng tôi nghiêm khắc nhìn thì con mèo ngồi thỏa mãn lim dim mắt nhìn bà và tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, con mèo xưa đã trở lại. Xui xẻo thay, khi tới lúc ra đi lần thứ hai thì nó lên cơn động kinh ngay tại nhà chúng tôi, và một lần nữa theo lời khuyên của thú y sĩ, chúng tôi để nó lên cõi trời.

Ông thú y sĩ cũng thắc mắc và nói câu thú vị. “Phải tôi đã chữa nó hồi trước không". Ông đâu ngờ được.

Chúng tôi tưởng con Ủn Ỉn bây giờ hẳn đã chịu tìm nơi khác, nhưng ý đó thật ngây thơ. Cách chúng tôi hai căn là một gia đình người Ý gốc Naples, sống trong căn nhà gạch màu vàng, có nhà ông bà ngoại già ngay sát bên, đúng là cảnh thiên đường con Ủn Ỉn mơ tưởng. Y như rằng, một khoảng thời gian sau khi nó qua đời, họ mua được con mèo to trắng đen, cho nó ăn không nghỉ.

Khi thấy nó ngồi y chỗ cũ trên thềm nhà của họ, tôi buột miệng, Con Ủn Ỉn đây mà, tôi la lên. Nó chịu để tôi vuốt tức thì, và tôi có thể nhận ra được tính chất đặc biệt lạ lùng của bộ lông nó như hồi trước.

Chủ mới sung sướng lắm, bảo con mèo mà lớn hơn tí nữa là tụi tôi đóng yên cương ngay, họ khen nó hết lời. Nó luôn luôn qua nhà chúng tôi chơi và tỏ ra thân thiện với mấy con mèo trong nhà, mà đó cũng là tánh của nó trước đây vẫn vậy. Lúc nào nó cũng muốn làm thân nên khi một con mèo trong nhà bị thương, nó đi tìm và mang về cho chúng tôi. Rồi khi một con mèo khác cũng của chúng tôi bị tai nạn lưu thông mà chết, con Ủn Ỉn biến đi một cách bí mật cùng đêm hôm ấy và mất tăm luôn. Chúng tôi thắc mắc, hàng xóm bàn tán nhiều ngày nhưng khi sáu tháng đã trôi qua, mọi người đểu nghĩ vậy là con mèo đi luôn rồi.

Con Ủn Ỉn lại vào đời chúng tôi lần thứ tư. Kỳ này nó tới nhà ông ở đầu đường. Chẳng bao lâu
ông nói với tôi, Tôi không hiểu được con mèo, nó tìm tôi và vào ở với tôi trước khi tôi đến mướn chỗ này. Nó thật tham ăn, đòi ngủ trong nhà và muốn cái gì là kêu mãi không thôi.

 

Tôi bảo, Con Ủn Ỉn tái sinh đấy. Nhưng tôi gọi nó là Tom. Ngay lúc đó con mèo đen trắng đi qua cửa, tôi gọi lớn, Ủn Ỉn, chỉ trong tích tắc nó quay lại nhìn tôi hau háu đợi chờ. Chủ mới của nó kinh ngạc quá không nói được; nhưng chỉ vài đêm sau, con Ủn Ỉn tới đứng ở cửa sổ nhà tôi, kêu to như cũ. Làm sao, có chuyện gì vậy ? Tôi đành nói và đi ra xem cớ sự thì thấy hai con mèo nhỏ bị cúm ở nhà nó. Một lần nữa chúng tôi phải làm chúng yên nghỉ để khỏi đau đớn, và chỉ khi đó con Ủn Ỉn mới chịu vào nhà của nó.

Con vật thật lạ lùng. Nó vẫn còn ở với chúng tôi và cả khu phố biết chuyện, cũng như yêu quí con vật có ý chí kỳ lạ, lối cư xử mua chuộc được lòng người của nó. Nó mạnh tới mức ai cũng kháo chuyện, bắt đầu từ ngày nó làm bật tung cánh của rỉ sét chưa ai mở nổi. Con mèo thật có một không hai.

Tôi tưởng tượng tới ngày con mèo ra đi, nó sẽ đến gặp các vị thần Nhân Quả, xin tái sinh làm mèo trắng đen trở lại, với chủ là người Ý dễ thương khu Brunswick, được ở gần nhà ông bà Beaumont như cũ nhé, thần Karma chiều ý con nhé. Và tôi như nghe các ngài ngạc nhiên đáp Không, như vậy là năm lần không được. Xin thần thương con, tôi hình dung con Ủn Ỉn năn nỉ thế. Nếu lòng thành con mèo bị từ chối, tôi tin nó sẽ làm các thần điếc tai với tiếng meo meo chẳng dứt, để các ngài phải lắc đầu không tin có chuyện như vậy. Ừ thì thôi, cho con trở về Brunswick lần nữa đấy. Tôi tin chắc là nó sẽ quay lại khi tới ngày giờ.

 

C.A. Beaumont
Newsletter
(TS Lodge in Melbourne)
1994